Chỉ thiếu mỗi tiếng Anh: câu chuyện của Phong và Tuấn

Hai kế toán xuất phát giống nhau nhưng một người phải cày 7 ngày/tuần ở Việt Nam, người kia làm 5 ngày/tuần tại Anh. Khác biệt nằm ở tiếng Anh và cách sử dụng nó.

Chỉ thiếu mỗi tiếng Anh: câu chuyện của Phong và Tuấn

Phong và Tuấn học chung ngành kế toán ở một trường đại học bình thường tại Sài Gòn. Ra trường, Phong ở lại Việt Nam, miệt mài leo lên vị trí kế toán trưởng với lương 15 triệu, chạy deadline thuế suốt tuần.

Tuấn vay mượn sang Anh học một năm, rồi ở lại làm việc. Công việc của Tuấn “nine to five” đúng nghĩa: lương hơn 60 triệu/tháng, nghỉ cuối tuần, nghỉ phép 28 ngày có lương – tất cả nhờ biết tiếng Anh để ứng tuyển và làm việc trong môi trường quốc tế.

“Chỉ thiếu mỗi tiếng Anh”

Khi gặp lại, Tuấn kể: công việc kế toán ở Anh không quá phức tạp—Excel còn làm thủ công. Điều khó nhất là giao tiếp và hiểu yêu cầu bằng tiếng Anh. Tuấn khuyến khích Phong học lại ngôn ngữ này, vì hồi đại học Tuấn cũng suýt rớt môn tiếng Anh.

“Chỉ vài mét nữa là chạm kho báu. Nhiều người bỏ cuộc vì không chịu đào tiếp.”

Tuấn nhắc: IELTS 6.5 không dễ, đặc biệt với kiểu học “trên giấy” ở Việt Nam. Nhưng nếu chịu học đúng cách (nghe – nói – áp dụng), cánh cửa nghề nghiệp ở nước ngoài sẽ mở ra.

“Tiếng Anh là chìa khóa, không phải đích đến”

Phong nhớ ra mình từng giúp Tuấn xử lý Excel chỉ trong 30 phút – một kỹ năng Tuấn thiếu. Nhưng vì biết tiếng Anh, Tuấn chạy được cả hai thị trường Việt – Anh. Phong nhận ra tiếng Anh không phải năng khiếu, mà là công cụ để mang chuyên môn của mình đi xa hơn.

Lời nhắn cuối

Câu chuyện của Phong và Tuấn nhắc chúng ta: trình độ chuyên môn không đủ nếu thiếu tiếng Anh. Và tiếng Anh không phải năng khiếu bẩm sinh – nó là kỹ năng có thể luyện. Bắt đầu từ danh sách nhỏ mỗi ngày, 10 giờ/tuần, bạn sẽ đạt “escape velocity” để tự học suốt đời.