BÀI VIẾT 42 / 42

Lời kết: Hành trình của Tea

Lời kết: Hành trình của Tea

Dạo này bà Tea có việc làm full-time rồi, chỉ còn dạy cuối tuần được thôi. Vậy mà mệt cỡ nào thì cỡ chứ chưa từng nghĩ tới việc không dạy nữa. Không tưởng tượng nổi cuộc sống mà không có việc dạy thì như thế nào.

Nghề dạy và sự hợp tính cách

Người ta hay nói người không chọn nghề, mà nghề chọn người.

Bà Tea thì hay bướng, không thích nghe mấy cái quan niệm truyền thống, nhưng riết rồi cũng thấy… đúng đúng. Hình như vụ đi dạy này không phải nghề nữa, nó thành cái… nghiệp rồi. Nói vậy chứ vui nghen!

MBTI test

Công ty cách chỗ làm tới hai tiếng đi tàu, đi về là bốn tiếng nên bản chất đã suy nghĩ nhiều nay bà Thi lại còn overthink hơn nữa. Giờ ngồi viết lại cũng không nhớ lúc đó nghĩ vẩn vơ cái gì mà lại đi làm thử cái MBTI test. Đại loại là trả lời một số câu hỏi theo thang điểm từ 1 đến 5 xong nó sẽ nói cho mình thuộc dạng tính cách nào.

Không có tính cách nào là ‘tốt’ hay ‘xấu’, cũng không có ‘đúng’ hay ‘sai’. Kết quả chỉ cho mình biết mình theo ‘phong cách’ nào thôi.

Kết quả: xNFP

Kết quả là: xNFP - cái phong cách hơi…dở dở ương ương chút.

  • x: Chữ cái đầu tiên thường là I (Introvert) hoặc E (Extrovert), bà này thuộc dạng sớm nắng chiều mưa trưa trưa bão bùng nên mấy nhà khoa học cũng không biết xếp vào dạng nào. Lúc thì cần nhiều thời gian một mình, nói chuyện nhiều quá bị quá tải, đuối, có khi ‘bơ’ tin nhắn của người khác vì… không rep nổi luôn, còn có lúc thì chỉ mong có người nhắn mình, gọi mình chút xíu.

  • N tượng trưng cho Intuition (trực giác): Bà Thi thường thích nghĩ về tương lai, cuộc sống sau “lày”… à đùa thôi ý là hay nghĩ về tầm nhìn chiến lược các thứ đồ đó, còn bắt suy nghĩ chi tiết thì cũng làm được nhưng mà sẽ không bằng người khác. Bởi vậy nên dù học kế toán ra, điểm cũng được được nhưng chưa bao giờ dám để chữ ‘attention to detail’ vô CV của mình hết trơn.

  • F là Feeling (cảm giác, cảm xúc): Mặc dù luôn muốn trở thành một người lí trí, nhưng thực tế là 99% thời gian bà này rất cảm xúc, rất cảm giác. Kiểu đúng là phải có hứng mới làm được, thích mới làm được, bị ép hay phải làm những thứ mình không thích thì sẽ khó khăn hơn. Ra quyết định cũng dựa vào cảm giác, cảm xúc nhiều hơn là dựa vào lí trí.

  • P tượng trưng cho Perceiving (linh hoạt): Đại loại là không hợp với lịch trình cố định, không thích ràng buộc mà ưa kiểu linh hoạt, miễn sao hiệu quả là được,... kiểu vậy. Hoặc có thể nói là hơi ‘nước tới chân mới nhảy’ hoặc là ‘đứng núi này trông núi nọ’.

Nghề dạy - nơi thuộc về

Ừa, thì bản thân tui cũng thấy mệt với tui nữa là. Nhưng mà vậy nên nghề dạy mới giống như một nơi đặc biệt mà tui thuộc về vậy đó.

  • Thiệt ra tui nghiêng về Introvert hơn, đôi khi còn bị social anxiety (sợ đám đông, sợ giao tiếp) đặc biệt là trong môi trường đông đúc, hỗn loạn. Vậy nên việc giao tiếp, nói chuyện, trình bày trong một buổi học, một ‘sự kiện’ được lên kế hoạch, tổ chức chu đáo từ khâu chuẩn bị bài giảng cho đến sự tương tác của mọi người với nhau làm tui cảm thấy vừa phấn khích nhưng cũng không bị mệt.

Ví dụ như đi tới một buổi tiệc là tui sẽ mệt, vì mọi người giao tiếp tự do, hỗn loạn quá, nhưng nói chuyện, chia sẻ trong buổi học với các anh chị học viên theo một cấu trúc nhất định, hỗ trợ cho câu chuyện, bài học thì lại rất thích. Ít nhất là vụ này áp dụng đối với buổi học chuẩn theo phương pháp CELTA, còn buổi học theo kiểu bình thường mà cô giáo thao thao bất tuyệt cho học trò nghe thì tui chắc cũng đuối.

  • Tui luôn nghĩ mình không phải là người giỏi tiếng Anh nhất, hay thuộc hàng giỏi nhất cũng không, nhưng vì cái N - cái Intuition, mà tui rất giỏi (và thích) việc truyền cảm hứng, động lực cho người khác học cái gì đó. Thường là phác thảo ra được cho họ tương lai sẽ như thế nào nếu họ học được cái này cái kia cái nọ, rồi sau đó chỉ cho họ đi đâu, hướng nào, tìm tài liệu gì, học như thế nào.

Việc học, tui thấy các anh chị học với tui luôn học giỏi hơn tui. Các anh chị còn làm được, tui chỉ biết được học tiếng Anh chỗ nào cho dễ, nên tui chỉ, góp phần nhỏ chút xíu thôi.

  • Nhiều người khi mà giỏi rồi thì họ không còn nhớ được cảm giác lúc họ mới học, hay những khó khăn mà họ gặp lúc đầu nữa. Một con dở INFP lại được trời cho cái F là Feeling, nên nó nhớ hết, nó cảm nhận được cái khó khăn, mệt mỏi của các anh chị mới bắt đầu học tiếng Anh. Bởi vậy nên khi thấy người ta gặp khó khăn là nó biết đang gặp vấn đề gì, hiểu được cảm giác đang thấy thế nào, gỡ rối một cái cho người ta nhẹ lòng là người ta học được liền.

  • Cái P trong INFP mà đặt vô môi trường công sở, phải làm theo một chức năng cố định càng chính xác càng tốt thì có vẻ hơi… đau đầu, nhưng lại là một tài sản vô giá với một người truyền tải kiến thức. Đôi khi cầm cuốn lesson plan kì công soạn mười mấy tiếng đồng hồ cho buổi học 90 phút, vào lớp thấy anh chị học viên cần một kĩ năng khác, có thể lập tức soạn được một bài học 'dã chiến' phù hợp trong vòng tích tắc.

Đúng là INFP có thể không phù hợp với đa số các công việc truyền thống, đặc biệt là các vị trí mới vào, nhưng bà Thi cảm thấy may mắn vô cùng lại có nghề dạy, được tận dụng hết những cái 'tài' trong mấy cái 'tật' để mà mang lại cuộc sống tốt hơn cho những người xung quanh.

Cảm ơn tất cả những ai và những gì đã cho phép Thi dạy!